May tôi là người ngủ rất tỉnh, chỉ cần một con muỗi vo ve là tôi đã tỉnh ngay. Trong tích tắc , tôi kịp rút tay ra khỏi đầu trang, gạt được tay em đang ôm tôi và quay nghiêng người ra ngoài, quay lưng lại về phía trang. Tôi vẫn giả đò ngủ , cửa dần dần được gợi mở ra, tôi cảm nghĩ được bóng dáng mẹ tôi đang di chuyển vào, mẹ tôi từng bước một di chuyển tới phía giường. Tôi giả bộ ngủ say.
Minh ơi, minh. Mẹ thầm thì và vỗ nhè nhẹ nhập vai tôi. Dạ, gì đấy mẹee … Tôi giả tảng lơ mơ, dụi mắt. Sao con lại nằm đây ngủ.
ôi, con ngủ quên mất. Tôi vờ vịt bật dậy với vẻ mặt kinh ngạc.
Mẹ nói nhỏ thôi ko trang dậy, khổ thân nó. Tôi cố tính dùng từ nó để đánh lạc hướng ý định của mẹ. Tôi từng bước một đẩy mẹ ra bên ngoài cửa, rồi quay vào tắt đèn học , dịu dàng đóng cửa vào. Tôi vẫn kịp liếc nhìn trang, em vẫn khắp ngủ say, may quá.
Sao con lại ngủ đấy. ánh nhìn mẹ tôi có vẻ hơi nghiêm nghị. Chắc bà đang thấy có gì đó ko bình thường